Bé đuối hàng lắm rồi, còn bao nhiêu thứ để nhét vào đít bé nữa, ai đó, chuyện gì đó, làm ơn xảy ra, chấm dứt nỗi nghiệt ngã này… bé vừa gồng người chờ đợt tấn công tiếp theo, vừa liếm mút cây đèn cầy cho sạch sẽ thứ dịch ướt đẫm chảy ra từ đít bé dính chèm nhẹp mà bé không dám và không muốn nghĩ đến. ẶC!!! Trái bí khổng lồ thọc vào nơi cửa hậu, đít bé vừa khép lại nay lại bị thúc vào, bé giật bắn mình, tay buông rơi cái đèn cầy, gục đầu chổng đít. Bé ráng rặn để đít rộng ra, van xin bằng thừa thì tốt hơn nên tự giác chấp nhận.
Phụt! Cơ vòng đít bé ngoạc ra, ngoạm đầu trái bí vào trong sụt một phát, bé hức lên tuyệt vọng. Cơ thể trần truồng nhễ nhại mồ hôi, tuy đít bé hầu như đã tê tái vì bao thứ xâm hại từ sáng đến giờ, từ rát bỏng chuyển thành mỏi dại, vẫn cảm giác được những đường gân xù xì và lớp vỏ lạnh lẽo của trái bí cứng ngắc. Hmmmm….. Ưưưưưưưưư…. Hựccccc…. aaaaa… hhmm… Cú này phê đây. ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁAAAAAAAAAAAaaaaaaauuuuuuuuuuhhhhhhmmmmm ppppphhh…
Vào hết chưa, cả trái bí dài sọc đã vào thẳng ruột bé chưa? Đôi mắt tóe lửa đầy sao của bé bảo rồi nhưng lực thúc vẫn còn đẩy tới phía sau bảo chưa. Lỗ tai lùng bùng của bé loáng thoáng nghe tiếng bình phẩm “Cơ vành ngoài nó giãn rồi, nhưng còn bên trong thì vẫn chưa, bot phải biết điều khiển cả hai thì mới ôm trọn cặc được, lúc đó chơi mới đã. Nếu ở trong không bung ra được thì còn đau, chưa sướng được, thông đít thì phải thông cho sâu, ừ, cái gì cũng phải tập luyện thường xuyên mới khá lên được. Tập cho em nó từ giờ đi là vừa.”