âu chuyện bố chồng cháu khiến cô nhớ một ông họa sĩ quen biết hồi cô ở HN. Ông ấy có một cô con nuôi, cô bé ấy được giới thiệu như vậy. Họ bố bố con con mà cô không tin mối quan hệ ấy là bố con. Thật phức tạp cuộc đời! Từ câu chuyện ông họa sĩ mà cô hay nghĩ về thế giới một số người có địa vị và có tuổi ở ngoài ấy. Sao như vậy? Sao có thứ quan hệ bình thường mà người ta không tin được? Vậy là có vấn đề đạo đức ở đây, có sự che đậy ở đây, có sự giả dối ở đây. Không ai nỡ xuyên tạc một mối quan hệ bố con nuôi hay chú cháu, hay thầy trò nếu đó là thiêng liêng, nghiêm túc. Người đời có mắt cả, người đời có lòng nhân sẵn và người đời cũng có sự chính xác ở linh cảm.
Có một ông bố chồng như vậy thì ta sẽ trọng ông ở bộ óc, nể ở khả năng làm ra tiền nhưng cũng khó mà kính ông ở các mối quan hệ nam nữ. Một người có nhiều lần vợ, nói thật, hai lần là người ta đã khiếp, ba lần thì quá mức và sau nữa thì không thể không hoài nghi về nhân cách rồi đó. Nhưng các cháu ở riêng, bố chồng cháu còn khỏe mạnh nên mới chú chú cháu cháu giòn giã như vậy được. Người đàn ông ở Ba Vì là thầy thuốc nam, ông ấy có sức khỏe thật và có cả khát vọng về hôn nhân, gia đình, hạnh phúc. Bố chồng cháu có còn khao khát những thứ mà ông chưa đạt được không? Gì chứ lên án thì dễ mà hiểu được mới khó..