Vậy là người con trai đầu tiên tôi yêu đã bỏ tôi mà đi. Tôi đã đau khổ mất gần nửa năm trời. Giọng nói của anh ấy, tiếng cười của anh ấy, cái cách mà anh ấy chăm sóc, chiều chuộng tôi….. tôi đều nhớ rất rõ và những điều đó đều ám ảnh vào mọi thứ trong cuộc sống của gay sinh viên. Nhưng tôi không biết làm thế nào khác hơn vì anh ấy đã lớn tuối, anh ấy phải lấy vợ thôi, anh ấy là con một mà. Trong lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau tôi và anh ấy đã rất buồn, còn tôi đã khóc. Đúng như vậy đấy tôi đã khóc, tôi không xấu hổ thừa nhận mình đã khóc. Tôi là đàn ông, đàn ông mà khóc thì thật là yếu đuối nhưng thực sự không hiểu sao nước mắt của tôi vẫn cứ chảy ra. Khi chúng tôi ôm nhau lần cuối cùng, tôi đã khóc một cách thầm lặng, còn cơ thể anh ấy thì khẽ rung lên, và sau đó tôi có thể thấy đôi mắt anh ấy cũng đỏ hoe. Tôi cũng không hỏi là anh ấy có khóc hay không vì hỏi để làm gì để cho anh ấy thêm khó xử ra. Tôi cá rằng đó là lần đầu tiên anh ấy khóc và tôi cũng vậy.